“Đây là nơi đắc địa!”
Khương Thái Bạch vội nói: “Tiên sinh, người muốn đi vào đó để tu luyện sao?”
“Ừ”.
“Vạn lần không nên”.
Advertisement
Sắc mặt Khương Thái Bạch rất khó coi: “Chỉ có kim thân của Kim Tiên mới có thể chống lại được Tử Dương Huyền Lôi, bây giờ người chỉ có cảnh giới Nhân Tiên…”
“Yên tâm đi, ta chỉ mãi giũa xương cốt một chút thôi”.
Advertisement
Nghe hắn nói vậy, Khương Thái Bạch lại càng thấy kỳ quái hơn.
Mài giũa xương cốt?
Dùng Tử Dương Huyền Lôi?
Đây đúng là đi tìm chết mà.
Ngay cả Thiên Tiên và Địa Tiên, khi gặp phải Tử Dương Huyền Lôi cũng phải né xa.
Vạn vật trong thiên địa gồm phong, vũ, lôi, vân đều là lực lượng của thiên địa.
Gió nhẹ phất vào mặt làm người ta nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng nếu gió lốc phất qua mặt thì khiến người ta tróc da tróc thịt.
Còn những lưỡi dao gió cũng đủ để chém nát cơ thể.
Sấm sét cũng có mạnh có yếu.
Khương Thái Bạch không biết là Tần Ninh muốn dựa vào lôi điện để tu luyện nên mới dẫn hắn tới đây.
Khương Thái Bạch vội nói: “Nơi này rất huyền diệu, bên trong có một vùng lôi hải, đều là Tam Dương Thiên Lôi, ngoài ra còn có Lục Nguyên Thanh Lôi, tiên sinh có thể qua kia trước…”
“Không cần, ở đây là được rồi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi cứ mặc kệ ta đi, không cần phải quan tâm đâu”.
“Đúng rồi, thu dọn toàn bộ chí bảo mà trước kia ngươi đã mang tới đây, không nên để lại cho bất kỳ kẻ nào!”
“Ta hiểu!”
Khương Thái Bạch rời khỏi.
Tần Ninh thở phào, trong lòng hắn tràn ngập tự tin, đi về phía sơn cốc.
Khương Thái Bạch vốn định rời khỏi đó rồi nhưng vì lo lắng cho Tần Ninh nên vẫn ở lại, im lặng chờ đợi.
Bên trong sơn cốc, sấm sét màu tím tụ tập lại một chỗ, không thể dùng mắt thường để quan sát được, tiếng ầm ầm vang vọng xung quanh.
Chưa tới thời gian mười hơi thở là Tần Ninh đã bước ra.
Bộ quần áo màu trắng rách tơi tả, tóc cháy đen.